Posts in Interesting

#482: MAGIC JOHNSON VÀ LARRY BIRD: PHẦN 3 – SỰ ĐỐI ĐẦU ĐÃ THAY ĐỔI LỊCH SỬ VÀ CỨU RỖI CẢ MỘT NỀN THỂ THAO.

SỰ ĐỐI ĐẦU ĐÃ THAY ĐỔI LỊCH SỬ VÀ CỨU RỖI CẢ MỘT NỀN THỂ THAO.

Từ đây, bất kể là Larry hay Magic chơi cho đội nào. Mục đích chính của họ chỉ đơn giản là để được đọ sức với nhau và chiến thắng lẫn nhau. Hai bên ngấm ngầm cạnh tranh nhau trên mọi mặt trận, và như một kịch bản phim truyền hình phong cách Á đầy cliché, cặp đôi ghét nhau và cạnh tranh với nhau cũng chỉ là để dành sự chú ý lẫn nhau.

Một ngày, cả hai nhận ra, mỗi lần trên sân bóng, họ ghét nhau đến thế vì đơn giản họ chính là… tấm gương phản chiếu của nhau. Từ thái độ hiếu chiến, cách phòng ngự, sự tham vọng lẫn cái cách… hằm hè nhau. Điều thú vị về Larry Bird đó là, cứ khi ra khỏi sân bóng thì hiền khô lầm lì, ít nói, không giao du, nhưng cứ ở trên sân bóng thì thành một con người hoàn toàn khác: hiếu chiến và… chửi người khác như ranh. Larry là một trong những người nổi tiếng nhất thế giới về “trash talk” on court. Hầu hết các cầu thủ từng chơi với Larry, thậm chí cả HLV đều từng bị Larry xéo xắt cho từ bố cho đến mẹ cho đến cái quần lót màu hường. Có thể đó là cách xả năng lượng của Larry với bao kìm nén dồn ứ đổ hết lên trên sân bóng!

Lúc này, nền bóng rổ vẫn đang cố gắng đứng dậy từ vực thẳm của những năm tháng bết bát từ những năm 70’s và vẫn không có nhiều khán giả cho dù đang có hai cao thủ võ lâm đại tài. Giải bóng vẫn vật vã để kiếm rating từ khán giả. Tới giải đấu 82-83. NBA dưới thời của David Stern, một vị chủ tịch cực thông minh và nhanh nhạy luôn đi trước thời đại, đã ký được một hợp đồng truyền thông với đài CBS. David Stern đã có “âm mưu” với CBS. Họ nhận ra Larry và Magic là hai “con mồi” hoàn hảo để tạo ra một chiến lược truyền thông mang nặng màu sắc của thời cuộc. Nhận thấy sự khác biệt về tính cách, về màu da, đội bóng. Lúc này Magic đang chơi cho Lakers còn Larry đang chơi cho Boston Celtics (một đội luôn nổi tiếng là racist). Một đội đình đám ở Bờ Tây, một đội đình đám ở Bờ Đông. Một người da trắng, một người da đen. Một người khép kín, một người cởi mở… nhưng cả hai lại đang là những cầu thủ ở đỉnh cao nhất. Xuyên suốt toàn bộ giải đấu năm đó, hình ảnh và thông tin của Larry và Magic được “bán” triệt để. Những câu chuyện cạnh tranh về hai nhân vật liên tục được truyền thông bơm tỉa. Họ được xào nấu để trở thành những đề tài bất tận để kích động tinh thần fans. Và cuối cùng, khi cả hai cùng tiến tới vòng chung kết giải năm đó với Lakers và Boston Celtics – Bờ Đông đối mặt với Bờ Tây. Trắng đối với Đen: mọi nỗ lực và chiêu trò của truyền thông đã được đền đáp xứng đáng. Có những điều rất kỳ lạ và khó hiểu đã xảy ra, ví dụ như một số fans da đen tuy quê nhà ở Boston nhưng lại mong Lakers thắng, lý do đơn giản là vì họ muốn thắng vì màu da hơn là màu cờ sắc áo, và… ngược lại. Fans da trắng từ quê nhà Cali lại chỉ mong Lakers bị Larry đánh bại. Mọi sự căng thẳng và đối đầu sôi sục trong cộng đồng, có lẽ tự bao giờ nhiều người còn không nhận ra họ tự nhiên đã quan tâm đến bóng rổ nhiệt tình tới như thế từ lúc nào.

Trong khi cả thế gian sôi sục vì thắng thua, màu cờ sắc áo, màu da, lối sống. Thì với Larry và Magic lúc này, mọi việc hoàn toàn không có gì đơn giản hơn chỉ là để được đọ sức với nhau. “Tao muốn đấu với mày vì mày xứng đáng làm đối thủ của tao”. Họ điên cuồng tập luyện vì chỉ nghĩ đến việc được đánh bại nhau!

Loạt series 7 trận đấu của giải năm đó thắng thua sát nhau từng điểm một, và tỉ số liên tục đuổi bám nhau. Nếu trận này Magic thắng thì chắc chắn game sau đó phải là Larry thắng. Sự ngang tài ngang sức thể hiện ở những điểm số chóng mặt. Tại game 4, Celtics đã thắng Lakers với tỉ số sát sao là 135 -132, trong đó Magic trở thành tội đồ vì ném 2 quả phạt đều không thành công và Larry lại bắn được phát cuối hai điểm để vươn lên chiến thắng sít sao. Cứ như thế, càng về cuối, những trận đấu ngày càng nghẹt thở và lượng khán giả theo dõi đã đạt đến mức lịch sử.

Cuối cùng, chiến thắng đã gọi tên Larry Bird cho Boston Celtics. Nếu 1979 Magic đã đại thắng Larry và Larry ôm nỗi hận đấy khôn nguôi thì cuối cùng, bây giờ Larry được trả thù oanh liệt mà không phải chờ tới 20 năm sau như cụ Kim Dung hay tuyên truyền. Lúc này Magic đã hiểu được cảm giác ôm hận mà 5 năm trước Larry đã mang trong lòng là như thế nào. Magic đã vào phòng tắm và khóc nức nở. Khóc không chỉ là việc đội mình thua, khóc là vì mình đã bị thua đối thủ số một của mình!
Trận đấu năm đó là trận đấu có tỉ lệ người xem cao nhất của đài CBS trong năm, điều mà trước giờ bóng rổ chưa bao giờ xảy ra. Cũng là giải đấu đông khán giả và views nhất trong lịch sử của bất cứ trận đấu nào của NBA. Kể cả người trước giờ không quan tâm đến bóng rổ giờ cũng xem bóng rổ!

Trận chung kết năm đó cũng đã trở thành khoảnh khắc lịch sử của giải NBA vào mọi thời và cũng chính thức mở đầu cho sự trở lại của nền công nghiệp bóng rổ.

Từ từ, những màn biểu diễn hấp dẫn siêu đỉnh của hai cầu thủ đã khiến khán giả lựa chọn cho mình xem bóng rổ vì những màn biểu diễn hấp dẫn, ưa thích thần tượng của họ vì lối chơi, tính cách và con người họ thay vì họ chơi cho ai và màu da nào. Fans có thể cùng thích một thần tượng của họ mà không còn phân biệt là da đen hay da trắng. Và bỗng nhiên, nhờ thế, sự cạnh tranh lẫn nhau của họ đã khiến cho các trận đấu hấp dẫn hơn hẳn. Không chỉ là họ đang đối nhau, mà fans đối nhau, da trắng da đen đối nhau, truyền thông đối nhau, các đội phải nỗ lực để đối nhau. Cả hai đều cố gắng rèn luyện “công lực” không ngừng nghỉ, và vì thế, chất lượng các trận đấu ngày càng hấp dẫn nghẹt thở. Bỗng một ngày người ta nhận ra, bóng rổ Mỹ đã đang quay trở lại và từ lúc nào nó đã trở thành một nền công nghiệp tỉ đô, gây sự chú ý với toàn bộ khán giả Mỹ và cả thế giới, chứ không còn là một môn thể thao đấm đá nghiện ngập nặng mùi phân biệt chủng tộc như những năm 70’s nữa.

Bóng rổ của những thập kỷ 80’s, từ đây nó không còn chỉ là những trận đấu thắng thua tẻ nhạt, mà nó còn là một nền văn hóa, một phần của hiphop, những thế hệ đàn em xuất hiện như Iverson, đã mang đặc hơi thở hiphop và thời trang vào từng màn đấu bóng, vào âm nhạc, đặc biệt là rap, rnb. Sau này, những nhân vật tiếp nối như Michael Jordan đã đưa NBA lên cấp độ quốc tế, trở thành một trong những nền công nghiệp thể thao giàu có nhất, quyền lực nhất và nổi tiếng nhất toàn cầu!

Vậy nên, lịch sử đã ghi danh và biết ơn Magic và Larry, hai người đã vực dậy và làm sống lại cả một nền thể thao NBA. Điều mà ai cũng nhận ra rằng, nếu chỉ có một mình Magic, hay chỉ một mình Larry, thì dù có tài giỏi đến mấy, họ cũng sẽ chết buồn nếu không có đối thủ và một mình họ không thể làm nên được lịch sử.

#481: MAGIC JOHNSON VÀ LARRY BIRD: PHẦN 2 – ĐỘC CÔ CẦU BẠI ĐÃ CẦU ĐƯỢC BẠI

May be an image of 3 people

Vào những năm 60’s và 70’s của nước Mỹ. Nền bóng rổ vô cùng bết bát, những trận bóng tràn đầy bạo lực, có lúc người ta xem bóng rổ mà tưởng đang xem đấm bốc. Chưa kể, tệ nạn ma túy, chơi thuốc, trụy lạc khiến các cầu thủ chơi bóng kém hiệu quả và nhiều bạo lực. Bộ môn thể thao lúc này cũng đang được lấn át bởi phần lớn là người da đen. Người da đen chơi bóng thì người da trắng sẽ không tới mua vé hay xem trên TV, mà lúc này, người da trắng vẫn là những người có nguồn thu nhập tốt hơn và chịu chi nhiều hơn trong xã hội. Thậm chí, để giảm độ “sung” của người da đen, họ còn ra những luật vô ly như là cấm “dunk”, vì kỹ thuật này hầu hết người da đen giỏi hơn rất nhiều vì thể lực của họ. Vậy nên, nền bóng rổ ngày càng đi xuống vì thiếu khán giả, nạn phân biệt chủng tộc và những trận đấu nhạt nhẽo kém hấp dẫn!

Ngày 26 tháng 3 năm 1979. Hai người đại diện cho hai bang của mình để đấu trận chung kết giữa Indiana State University và Michigan State University cho giải NCAA. Đây là lần đầu tiên hai người có cơ hội được đối đầu nhau trực tiếp và lần đầu tiên, sau rất nhiều năm người ta bỏ quên bóng rổ, mà lại có một trận đấu đại học nghẹt thở mà lại thu hút được nhiều khán giả quan tâm đến thế.

Lúc này, tình hình đang có chút unfair, đội của Magic đồng đều về chất lượng hơn đội của Larry. Có thể nói bên đội Larry, một mình anh phải gánh toàn team, và vì Larry là mối hiểm nguy duy nhất nên chỉ riêng Larry cũng luôn bị kèm bởi 2,3 cầu thủ khác. Mỗi quả ném bóng vất vả của Larry đều như một lần superhero đi giải cứu thế giới.

Kết quả cuối cùng là đội của Magic đã thắng. Còn Larry, lần đầu tiên nếm mùi thất bại, và cũng là lần đầu tiên đã tìm được đối thủ cho cuộc đời mình. Larry ngỡ rằng đối thủ đang thật sung sướng vì mình đã thất bại nhưng anh không hề biết rằng, chỉ trước đó cũng trong ngày, Magic đã nếm trải sự thất bại của mình trước cả Larry. Khi cùng ngày với trận đấu, giải “Rookie of the Year” ((giải thưởng dành cho cầu thủ xuất sắc nhất trong số những cầu thu tham dự giải năm đầu tiên)) đã được trao cho Larry, với số điểm phiếu bầu chênh lệnh khủng khiếp là 63/3. Vì mất giải thưởng danh giá này trong khi mình ngỡ rằng đang là đỉnh cao của chóp, đã làm động lực khủng khiếp khiến Magic phải quyết tâm chiến thắng Larry vào tối hôm đó.

Và thế là, thực ra hai anh hùng hào kiệt đều nếm trải sự chiến thắng và thất bại với tư cách là đối thủ của nhau trong cùng một ngày. Sau này, Magic thổ lộ: “I won the championship but I wanted the Rookie of the year”, còn Larry thì lại nói: “I had the Rookie of the Year but I wanted the championship”.

Và từ lúc đấy, họ đã tìm được ý nghĩa cho sự nghiệp bóng rổ của mình. Họ chơi không phải chỉ là để nhất, họ chơi là vì cuộc đời của họ đã có đối thủ xứng tầm để biến nó thành những động lực, mục đích, và trở thành một lẽ sống. Độc cô cầu bại từ nay đã không còn cô đơn!

#479: MAGIC JOHNSON VÀ LARRY BIRD: KHI SỰ ĐỐI ĐẦU NHAU LÀ LẼ SỐNG CỦA NHAU – VÀ LÀ ĐIỀU LÀM NÊN SỰ VĨ ĐẠI! LỜI TỰA

MAGIC JOHNSON VÀ LARRY BIRD: KHI SỰ ĐỐI ĐẦU NHAU LÀ LẼ SỐNG CỦA NHAU – VÀ LÀ ĐIỀU LÀM NÊN SỰ VĨ ĐẠI!
(Một câu chuyện thể thao truyền cảm hứng)
LỜI TỰA
Hôm nay, mình viết chuyện cho các bạn đọc nhé! (Chuyện chứ không phải truyện nhé – tức là chuyện thật đó!). Nếu không làm gì thì chắc chắn có nguyên tối thứ bảy để đọc câu chuyện đáng yêu này đấy! Câu chuyện này mình viết từ khá lâu rồi, vì nó chính là nguồn cảm hứng tuyệt vời để mình làm phim về bóng rổ nói riêng và thể thao nói chung (và đã bắt tay vào làm). Nhưng vì nó quá dài và phải tốn rất nhiều năng lượng để hoàn thiện nên giờ mới quyết tâm hoàn chỉnh nó để share với mọi người!
Nó là một câu chuyện rất dài và rất tốn năng lượng để viết ra nó. Nhưng mình tin rằng ai có thời gian và đọc nó sẽ thấy cực kỳ nhiều điều thú vị, hấp dẫn, và sẽ là một câu chuyện đáng yêu để xua tan đi những ngày tháng u ám này nhé!
Mình rất thích viết và mình viết rất nhiều, chỉ một phần rất nhỏ những tác phẩm như thế này mình thỉnh thoảng share với các bạn thôi. Những câu chuyện dài như câu chuyện Forrest Gump mình cũng viết từ năm kia mà vừa rồi mới post lên cho các bạn đọc đó! Còn những chuyến đi, hành trình, câu chuyện, nghiên cứu thì trong máy mình chắc phải cả TB dữ liệu, chắc phải làm được vài cuốn sách. Bản chất mình là một người làm phim và mê phim nên mình thích khám phá thế giới, mình muốn những bộ phim của mình mang những chất liệu cuộc sống có thật. Và vì vừa không có một trí nhớ tốt nhưng lại có rất nhiều cảm xúc nên hầu như mình phải viết lại hết. Giờ nhiều ý tưởng và kiến thức phong phú đến nỗi mình có quá nhiều đề tài và dữ liệu để làm phim đây ????.
Viết cũng là một niềm vui của mình và mình cũng là một writer – một người viết (chứ không phải cứ viết thì sẽ là nhà văn). Dài ngắn gì thì bao giờ cũng là cho bản thân mình đầu tiên, và sau đó là cho những người thích được chia sẻ. Và mình thường không thích những bình luận hay những lời than thở khi thấy mình viết một bài post dài. Thứ nhất là mình viết và chia sẻ cho các bạn, đó là những kiến thức, điều thú vị, mình nghĩ đó là một “favor”. Thứ hai, lười đọc và ngại đọc thì cũng không việc gì phải khoe ra làm gì ????. Mỗi người viết dù ngắn hay dài mà muốn chia sẻ với bạn là họ cũng tốn thời gian, công sức để viết ra được như vậy, nếu bạn không muốn đọc cứ bỏ qua chứ không nên buông một câu bình luận mỉa mai sự dài, gây ra sự coi thường công sức đến người viết. Cái đó là vô duyên lắm đấy nhé!
Hôm nay, đó là một câu chuyện về thể thao. Sẽ rất nhiều bạn nghĩ rằng những câu chuyện về thể thao thì không thú vị, hay nếu làm về thể thao chắc toàn xem các anh cầu thủ có đẹp trai không, đang cặp ai, kiếm được bao nhiêu tiền… Nhưng nếu THỰC SỰ bạn tìm hiểu một câu chuyện hay về thể thao, bạn sẽ vô cùng ngạc nhiên khi biết được những điều vô cùng thú vị, những bài học truyền cảm hứng thậm chí có thể thay đổi quan niệm sống của nhiều con người.
Đây là câu chuyện về Magic Johnson và Larry Bird – Hai cầu thủ bóng rổ huyền thoại của nước Mỹ đã được lịch sử ghi danh vì đã vực dậy cả một nền NBA thành nền công nghiệp thể thao tỉ đô và toàn cầu như bây giờ. Đó không phải là một câu chuyện tiểu sử về hai con người kiệt xuất, cũng không phải là về chơi bóng rổ, mà là một câu chuyện cuộc sống đầy cảm xúc và đáng yêu, hơn mọi kịch bản phim điện ảnh có thể nghĩ ra. À mà phải nói là tốt hơn thế, vì nó là những điều có thật của cuộc đời này.
Đây cũng là một phần lịch sử cực kỳ thú vị và huy hoàng của NBA*.
Năm 12 tuổi là lần đầu tiên mình được học chơi bóng rổ khi đi học ở trường học bên Mỹ. Lúc đó chưa biết bất cứ thứ gì về bóng rổ hết. Thầy dạy thể dục của mình luôn mặc cái áo bóng rổ có số 33 cùng tên Bird. Thậm chí ngày đầu còn nghĩ đó là tên thầy! Chỉ tới khi biết được thầy tên khác (giờ quên tiệt rồi), thì mới hiểu đó là tên một vận động viên bóng rổ. Khi mình hỏi đây là cầu thủ bóng rổ ưa thích của thầy à. Thầy mắt sáng rực: “He’s the legend. He’s a great man”.
Nhưng phải rất nhiều năm sau này, sau khi được xem bộ phim tài liệu của HBO về Larry và Magic: “A courtship of Rivals Basketball” và rất nhiều bộ phim tài liệu, thông tin thú vị về bóng rổ. Thế là lúc đó mình mới hiểu vì sao ông thầy mình lại nói về Larry như vậy. Và cũng từ đây mình tìm hiểu sâu thêm nhiều về những câu chuyện tuyệt vời về thể thao, và truyền cảm hứng cho mình muốn làm phim về thế giới này. Cũng mới dig in có một chút xíu về thế giới này thôi mà học hỏi được nhiều và nhiều câu chuyện tuyệt vời quá.
Đừng ngại dài, hãy đọc câu chuyện với văn phong Hà Kin này đi. Bạn sẽ yêu thích câu chuyện đấy. Và cũng hãy đọc để hiểu vì sao mình đam mê làm phim và làm phim mang lại cho mình những lý do tuyệt vời để tìm hiểu cuộc sống đáng yêu này như thế nào ????
Vì mình có một phần tuổi thơ và tuổi trẻ lớn lên trên đất Mỹ nên khá hiểu về văn hóa bóng rổ Mỹ cho dù ném không nổi quả bóng vào rổ ????. Bài viết ở đây có khá nhiều kiến thức có thể mới với những bạn không biết về bóng rổ, có đoạn nào bạn không hiểu… cứ hỏi ????. Và nếu có thời gian, please please nhớ xem bộ phim tài liệu về Magic và Larry nhé!
Mỗi tấm ảnh sẽ là một phần câu chuyện. Sẽ có tổng cộng 7 phần chuyện và một phần Fun facts nhé!
Nào, bây giờ lấy một ly trà ra nhâm nhi rồi bắt đầu đọc nhé!
Chú thích: *NBA: THE NATIONAL BASKETBALL ASSOCIATION (LIÊN ĐOÀN BÓNG RỔ QUỐC GIA MỸ)

#430: “Ruby” phim tốt nghiệp của Hà Kin. Phần 1: Gây quỹ và “Ruby”

  “Ruby” – phim ngắn tốt nghiệp của Hà Kin Bộ phim sẽ có ba nhân vật chính. Đó là “Ruby”, một cô bé 8 tuổi, rất thông minh và tình cảm, là Ân-Hy cô bé 7 tuổi, bạn thân của Ruby, nấu ăn và…leo trèo rất giỏi. Và…một bữa ăn Việt Nam được hai cô bé đích tay nấu. Bữa ăn này cũng là một nhân vật hết sức quan trọng của câu chuyện. Và nó cũng là một nét văn hóa Việt Nam mà HK muốn được truyền… Read More

Read More

#366: Cafe với Hà Kin – 1. Bắt đầu từ những nỗi sợ dở hơi!

(Các bạn biết không, chúng ta có thể chiến thắng được số phận đấy, keke) (Nụ cười 39 độ C, hehehe) Hôm nay thì khỏe hơn nhiều rồi. Từ buổi tối thứ hai tới giờ chỉ có đúng 2 việc là uống thuốc và nằm ngủ, à quên ngồi facebook nữa, hehe! Nhưng mà phải viết blog sớm thôi, kẻo không thì bớt nóng mất. Phải thú thật rằng hôm nay khỏe hơn  rồi thì mới thực sự thấm đó là một buổi tối thật là tuyệt vời! Chứ tối… Read More

Read More

#365: Tâm sự trước buổi offline – Thứ 2 ngày 23/5/11

Ôi hồi hộp quá đi! Tuy nhiên số tớ xui quá mạng, không dưng bây giờ giọng nói của tớ đang bị thay đổi giới tính thành giọng nam trầm. Nguyên nhân là vì Sài Gòn chợt mưa chợt nắng lúc lạnh lúc nóng lúc đen lúc trắng. Nóng quá dại dột uống nước đá rồi cười và nói lắm. Khả năng đổi nhạc từ Michael Jackson sang Tracy Chapman có khi là chắc chắn! Tớ quyết định không tạo event trên facebook mà chỉ thông báo trên blog và… Read More

Read More

#362: Lãng mạn như phim Tây Du Ký

Nếu cứ nhắc tới cái tên phim “Tây Du Ký” chẳng hiểu sao ai cũng sẽ thấy phì cười. Chắc vì nó gắn với hình ảnh Tôn Ngộ Không lí lắc và Trư Bát Giới béo núc tham ăn hám gái. Thế nên khi mấy người bạn tớ hỏi tớ đang nghe nhạc gì, tớ bảo nghe nhạc Tây Du Ký, y như rằng là thấy cái mặt cười thế này =)). Nhưng chắc chắn nhiều người đều biết tới một bản nhạc trữ tình tuyệt hay của bộ phim…. Read More

Read More

342. Những thứ quả lạ. Quả ấy và quả ấy!

OK, trước khi tớ kể tiếp cho các bạn phần II. PHẦN I. NHỮNG QUẢ TÁO LẠ Để hỏi thử mọi người đã, thế đây là quả gì? Đoán đi (Sorry là tớ để quên quả í trong túi, lúc bỏ ra chụp thì nó hơi bị…héo, nên màu này là bị héo rồi, các bạn tưởng tượng dùm lúc nó…xanh hơn nhé?). Sẽ là một quả bất ngờ đấy. Chắc sẽ có bạn cũng từng nhìn thấy quả này rồi, nhưng mà….cứ đố xem sao! Đa phần các bạn… Read More

Read More

#341: Chuyện đi shopping Black Friday

BLACK FRIDAY năm ngoái – CLICK Năm ngoái Black Friday thì háo hức đi xem thiên hạ chen lấn xếp hàng. Năm nay, tớ quyết định nhập vào đám lố nhố đấy để bon chen, tiền thì chẳng có mấy nhưng mà sự háo hức và độ đú thì lúc nào cũng tràn đầy! Phải nói rằng, ngày càng người ta sẽ định nghĩa khác về những cái kiểu “ngày” như thế này. Đó thực ra chính là một “ngày lễ” đó chứ! Đó là một ngày mà ai cũng… Read More

Read More

#337: Bà Nà – Hoàng hôn, bình minh và chuyện lãng mạn…….P2

(Phần I – Entry trước) (Ảnh: Mặt trời và cây cỏ Bà Nà buổi bình minh) Lên tới đỉnh của Bà Nà, mát ơi là mát, trời về chiều và mây đã bao phủ, cảnh nhìn rất bình yên và thanh thản.  Chỉ có điều tớ thấy hơi thất vọng là Bà Nà đang mùa xây dựng và đại tu lại, nên đất đá và các công trình lổn nhổn, lâu lâu lại có tiếng mìn nổ bùm một cái làm tớ dựng tóc gáy. (Có 2 trạm cáp treo… Read More

Read More