Posts in 4love

#495: Bọn chó thì ra rất thích sầu riêng

May be an image of food and indoor
Không ngờ dịch roạt vậy mà vẫn đặt được lô sầu riêng 3 trái to bự, ngon dã man, mềm mượt ngọt lịm như kem. Sầu riêng giải cứu bà con nông dân. Giá có 70k/1 ký mà ship cho tận nhà.
Lúc chiều ngồi kiên nhẫn bổ mà khó quá vì nó chưa nứt hẳn lại to, đang nghĩ định quay video lại khoe bổ được quả sầu riêng thì bị một lũ thảo khấu nó ào tới tranh giành cướp giật, bao phen vừa tách sầu đầy gai sắc vừa phải đuổi chó làm chân tay sứt sẹo hết cả. Không biết sầu riêng có gì hấp dẫn mà bọn nó phát cuồng phát dại lắm. Vì sầu riêng có mùi nặng nên không dám để trong nhà mà phải để ở bếp vườn mà sáng ra nhìn thấy cả đại gia đình nhà bọn nó nắm tay nhau nằm bu vòng tròn xung quanh mấy quả sầu riêng, lưỡi thè ra đầy thèm khát.
Trong lúc bổ sầu riêng, bất chấp gai sắc và dao nhọn bọn nó vẫn lao vào điên cuồng chỉ để tranh cướp được một miếng. Cực chẳng đã sau đó phải chia bọn nó một miếng to cho mỗi đứa mút một tí, ăn sung sướng liếm láp đến lé xẹ nó hết cả mắt, lỡ tay vất cho một miếng vẫn còn hạt ai dè chưa đầy hai giây một con đã nuốt sạch sẽ mà cái hạt nó có nhỏ gì cho cam. Choáng váng quá vì cứ nghĩ nó đủ khôn nhè cái hạt ra. Mà nó nuốt chửng cái hạt to hơn cả cái mặt nó như vậy mà nó vẫn tỉnh bơ, lưỡi vẫn thè xin miếng nữa, không có dấu hiệu gì bị sặc hay nghẹn cả. Mình thiệt không tin vào mắt mình luôn. Vội vã xoa xoa vuốt vuốt xem cái hạt nó có tắc ở đâu không ngộ nhỡ lại khó thở lè lưỡi lăn đùng ra đây chết vì hạt sầu riêng thì bỏ mẹ. Chết vì cái gì chứ chết vì sầu riêng là cái chết rất liên thiên. Nhưng có vẻ không hề hấn gì vì đít vẫn ngoáy tít.
Hoảng hồn quá huhu. Mọi người ơi chó nuốt hạt sầu riêng chắc không sao chứ? Liệu nó có không tiêu hóa được hay tắc ruột tắc cổ gì không? Rồi ngộ nhỡ nó mọc thành cái cây trong bụng hay trên đầu nó thì sao? Vì sầu riêng mà ra quả thì đầy gai nhọn lủng lẳng trên đầu thì làm sao mà đi lại được?
Nếu khó quá nó mọc cây trên đầu thì đành chờ hái quả thôi. Bực bội thật sự, tổ sư!
Can’t believe I was still able to order durian delivered directly to my house in this lockdown time. There are myths on the Internet saying pets are afraid of durian because it stinks, but this doesn’t apply to my dogs. They are crazy about it. I think they even love it more than I do.
It was not easy cutting it up since the dogs were surrounding begging me for some durian. I gave them some to taste, thought they would be smart enough to leave out the seed but they didn’t. One of the dogs swallowed the whole piece of seed which was pretty big, might be big enough to give her a stroke. That freaked the hell out of me. But she seemed fine even I kept checking on her.
She might poop it out, or well, there might be a durian tree growing above her head pretty soon. I might just wait to collect the fruit! But still wish they were smarter lol!

#494: THỊT GÀ

Ghê thật, tim mới thòng ra ngoài bữa tối qua giờ mới hốt lại được để viết bài post này.
#494: THỊT GÀ
Bữa tối mâm cơm đủ đầy, cho dù là ngăn sông cấm chợ gì thì mẹ vẫn luôn hết sức cố gắng để có nguồn cung cấp thực phẩm đủ cho cả nhà như mọi ngày. May mắn là tình hình ship của mấy siêu thị vẫn có tác dụng. Mâm cơm có địa thịt gà luộc trắng nõn, cô em dâu và mẹ vừa gặm cái đùi vừa bàn luận về hương vị món gà. Mình xuống chậm nên còn mải rót nước và uống tí thuốc. Tuy nhiên đã loáng thoáng nghe được câu chuyện về đĩa thịt gà.
“Gà nhà nuôi nên thịt nó hơi dai, không được như ngoài hàng”
“Con thấy không ngon bằng hôm nọ”
“Chắc tại mẹ cho ăn thóc mỗi ngày, mới cả để đẻ lâu quá nên giờ thịt nó dai”
“Có vẻ hơi dai mẹ ạ, con này ăn chẳng ngon gì cả”
Ngay lập tức mình thấy không ổn trong câu chuyện. Mình cố gắng dỏng tai lên nghe cho rõ hơn chi tiết về đĩa thịt gà.
“Thôi nuôi mãi thì cũng đến lúc phải thịt thôi. Mới cả bây giờ mua đồ ăn cũng khó khăn quá…”
“Bố có tay thịt gà có khác, chiều nay con nghe thấy tiếng gà cứ quang quác lên”.
??????????????????? Sao chiều mình không nghe thấy tiếng gì mặc dù phòng mình sát vườn nhất?
Ngay lập tức mình lao vào bàn ăn và hỏi:
“Mẹ thịt con gà của con???”
“Thì phải thịt thôi chứ nuôi mãi sao được? Giờ cấm của khắp nơi, đến trấu với rơm cũng không đi lấy được. Giờ khó khăn thì con gà cũng phải thịt thôi”.
“Thôi thịt là đúng rồi…” tiếng cô em dâu chêm vào.
Trời ơi… đúng là tiếng sét ngang tai. Không lẽ đứng lên hất hết cái đĩa thịt gà kia ra ngoài vườn. Họ lại còn gặm và ăn uống vui vẻ như thế được. Nhưng lúc đó cũng không biết phản ứng sao, chỉ biết ngậm ngùi xót xa thời buổi khó khăn thế này, đến con gà ở vườn cũng phải thịt đi mất, mình nào đâu dám đòi hỏi gì… nhưng giá mẹ nói trước cho mình nếu vì cần thịt mình sẽ kiếm được thịt cho mẹ chứ sao mẹ đến nỗi phải thịt nó như thế??????
“Mẹ nuôi mẹ không thương nó à?” Nước mắt sắp rơi bỏ mẹ rồi…
“Thương thì thương nhưng tới lúc thịt vẫn phải thịt chứ”. Mẹ tỉnh bơ.
Thế là thôi các bạn ạ, mặt mình như cái đít. Hằm hè, tức lòi ruột lòi gan. Ai cho mấy người thịt con gà của tôi???? Chiều nào mình cũng ra vuốt ve cưng nựng nó, cảm ơn nó vì nó đẻ trứng cho mình ăn mì mỗi ngày.
Đã thế, mẹ mình còn định gắp cho mình miếng gà:
“Này, ăn thử gà nhà không?”
“KHÔNG, bị điên à huhuhu”.
Quả thật là bữa cơm mất ngon hoàn toàn!
Rồi cuối cùng thì, có lẽ thấy có vẻ tình hình hơi căng quá. Mẹ mình mới nhão ra một câu:
“Thôi ăn đi con dở hơi, nghĩ sao mà dám thịt con gà của chị? Nuôi cưng nựng như thế sao tôi thịt được? Gà này là gà mua ngoài chợ. Mệt chị quá”.
Thế là tai mình dỏng lên, mắt mình sáng rực. Xong phải đứng dậy bật đèn đi ra soi xem có đúng là con gà nó còn ở vườn không? Thấy gà đầy thóc, trấu với rơm, cát, rau, còn được mẹ che ô cho , nó còn được mẹ chiều hơn chó nữa. Thế là mình mới yên tâm đi vào ăn tiếp. Tuy nhiên cũng không động vào bất cứ miếng thịt gà nào, tại mất bố nó hứng rồi =)).
Thì ra là một màn diễn kịch để trêu đùa cho trái tym snowflake của tôi. Mà đèo mẹ diễn đếch gì diễn hay ghê. Cả mẹ tôi lẫn cô em dâu diễn nuột như da gà, tung hứng lời thoại suôn mượt như biên kịch Hàn Quốc làm một người đạo diễn như tôi bị lừa một cách xuất sắc. Tôi không ngờ từng đây tuổi mẹ tôi vẫn cái màn trêu tôi như từ bé đến giờ mà tôi vẫn mắc câu. Ngày bé luôn có những câu chuyện như là: “Buổi đi chơi bị hoãn rồi”, “Mẹ đã ăn nốt cân táo của con rồi”. “Năm nay không có quà thưởng”. “Chai nước hoa con thích mẹ vất đi rồi”, “mẹ bán hết quần áo của con rồi…” và lần nào tôi cũng lăn ra giãy đành đạch nước mắt ngắn dài…
Giờ già rồi thì thành Gà của con mẹ thịt bố nó rồi… trời ơi… huhu.
Này mà nghĩ lại, suốt hồi bé ngày xưa mẹ còn nuôi gà nuôi lợn xong hay thịt và bán mà mình đâu có biết buồn hay nghĩ gì đâu. Thế mà giờ có tuổi rồi, quả thật một khi đã nuôi còn gì thì không thể nào có thể nỡ lòng thịt được con đó. Mà nói chung là cũng không dám nhìn bất cứ con gì bị thịt hay bị đập chết trừ… con muỗi rất chi là hả dạ ra!
Cứ ước có mảnh vườn tăng gia nông nghiệp mà xong nghĩ có mà nuôi được con gì bằng mắt, vì đã nuối chắc chắn là không thể nào mà thịt được còn gì hết.
Hôm nay phải làm ngay bộ ảnh với gà. Em gà nhà mình được làm ổ dưới gốc cây khế, chắc do gà ỉa nhiều cây khế năm nay lại ra quả rồi nè hê hê hê.
No photo description available.
May be an image of nature and text that says 'Slakin Hakin'
No photo description available.
May be an image of bird
May be an image of bird
No photo description available.

#493: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có 1 một nơi để trở về

Nói chung, tớ thích đi lang thang, trải nghiệm, vấp ngã, không bon chen nhưng vẫn phải đi qua nắng gắt mưa rơi, đôi lúc chỉ là để được về nhà và cảm thấy bình yên. Vì chỉ khi về nhà, thì tất cả những mưa giông bão nổi sẽ dừng lại bên ngoài cánh cửa. Bình yên của tớ là được nằm trên cái giường của chính mình, thậm chí giữa ngày hè cũng không bật quạt. Cho dù có đi khắp nơi trên thế gian này, tớ vẫn thích cái nóng hè hầm hập của căn nhà mình, vì tớ đã sống và quen với nó từ lúc tớ sinh ra. Bình yên của tớ là được nghe bố mẹ “chí chóe” nhau, cà ràm qua lại dù chỉ là một sự việc nhỏ tí xíu, mà dù mấy chục năm của cuộc đời bên nhau rồi họ vẫn không có gì thay đổi. Bình yên của tớ là được ngắm lá non xanh khi nắng sớm chiếu đung đưa trước cửa sổ, và rồi một ngày được ngửi hoa bưởi thơm lừng nở trắng bay khắp căn phòng nhỏ. Bình yên của tớ là được thấy em chó nuôi cả chục năm vẫn là cún, lười tới mức đi cũng phải tựa một cái chân vào tường và mẹ sẽ thét lên: “Trời ơi sao tôi nuôi người đã lười rồi giờ chó cũng vậy là sao?”.Bình yên của tớ là được ngủ nướng đến tận trưa và lách cách nghe tiếng Bà đang ở bếp, và để biết rằng mình vẫn còn là một đứa cháu có Bà trên thế gian này, như thể những tháng năm tuổi thơ vẫn chưa bao giờ xa. Bình yên của tớ là ngắm những ráng chiều vàng rực, thấy bóng những đứa em bé cứ lớn dần lên mỗi khi trở về, và được nhìn thấy chúng nhảy múa trong ánh mặt trời…
Tớ có thể ngồi cả ngày, tớ có thể nằm cả ngày…chỉ để ngắm và lắng nghe những điều bình yên như thế. Và khi năng lượng nạp đủ, tớ lại ra đi tiêu cho hết, còn kiếm cớ mà trở về…
#493: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có 1 một nơi để trở về

#490: Thằng béo bị tiêu chảy

 

No photo description available.

Thằng béo mầm ở nhà tự nhiên lăn ra tiêu chảy. Nhà có 5 thằng nên phải trích xuất camera mò mẫm để tìm ra thủ phạm. Đá đít cho bao phen vì ăn bậy ăn bạ, lục thùng rác, chui vào nhà ăn vụng rồi biết ngay có ngày cũng phải gánh hậu quả.

Mình bị ám ảnh bọn chó tiêu chảy vì không chữa nhanh là dễ chết. Trước giờ mình không ở nhà thì thôi chứ ở nhà là không đứa nào bệnh tật mà mình không chăm không chữa. Có lúc ngồi hàng tiếng mớm từng tí sữa tí thuốc một. Mình mắc bệnh soi vặt, trong nhà bất cứ là chó hay người mà có biểu hiện gì không bình thường là mình biết ngay. Hôm nay bố đi ngủ sớm hơn mọi ngày? Hôm nay sao mẹ lại lên gác sớm? Sao mắt bố sưng sưng? Mẹ trông hơi mệt? Tay mẹ vừa làm gì mà để đứt tay thế kia? Mình soi nhiều quá nên rất hay bị chửi là trầm trọng hóa vấn đề, nhưng sự thật là sau đó y như rằng phải vào viện khám, mà nghe lời mình đi sớm thì đã chữa xong từ lâu rồi.

Chó mèo cũng thế, thấy nó không quẫy đuôi, tới giờ không ra chầu chực, tới bữa không ăn và mỗi ngày đi hót phân mà thấy bất thường là truy cho ra bằng được và chữa ngay không để lâu. Bị chứng rối loạn lo âu nó cũng có cái tốt của nó =)) =)).

Xác định thời buổi lockdown không thể để ai ốm đau vì giờ không thể đi đâu mà chữa. Phải tự mình cứu mình!

Tiêu chảy thì cũng không quá khó chữa. Bác sĩ thú y bảo phải cho nhịn ăn một ngày và cho men tiêu hóa, men vi sinh. Quả thật con chó béo mầm ham ăn nhìn tội thế kia mà bắt không cho ăn thì xót quá là xót. Thế là đến bữa phải nhốt nó vào chuồng rồi để cơm cho 4 con còn lại ở một nơi thật xa khuất mắt để nó không nhìn thấy cho đỡ thắc mắc. Lúc đầu nó hốt hoảng không hiểu chuyện gì, nhưng hồi sau nó lại giở bài nạn nhân hóa, tội nghiệp hóa, đau khổ hóa bằng cách nằm rạp xuống, đầu dí chặt đến méo xẹo vào thành lồng, mắt long lanh nước, hai tay thõng thượt như thể đời nó đến đấy là chấm dứt. Mẹ nhìn thương y rằng sốt ruột: “Hay cho một miếng bánh mì đi?” Thế là mình lại gào lên: “Để giết nó à?”. Mẹ hãi quá nên đi vội vàng, không quên vừa đi vẫn vừa lầm bầm tội nghiệp quá tội nghiệp quá. Đấy, cũng vì “tội nghiệp quá” và cái chiêu bài giả điên khiêng tủ lạnh thương lắm tội lắm mà bao lần làm mẹ mủi lòng cứ cho ăn lung tung rồi đừng hỏi vì sao lại bầu trời lại xanh dưới đất tanh bành từng làn tiêu chảy! (Bạn cũng khỏi phải thắc mắc vì sao nó béo nhất nhà, nó đóng kịch hay hơn trên TV đó)

Nhưng cho nhịn xót không mệt mỏi bằng việc đấu tranh một ngày cho hai lần bơm thuốc. Mỗi lần bơm thuốc là phải ngồi xoa, ngồi nịnh, ngồi hát, hứa hẹn với nó một nghìn điều để có thể nhét được cái xi lanh bơm thuốc vào mồm nó. “Ngoan nào rồi hết dịch mình ra sông chơi nhé?” “Ngoan rồi mai cho ăn toàn thịt này”, “Ngoan khỏi rồi tha hồ uống sữa này” “Ngoan rồi tha hồ cho vào nhà ăn vụng này” Nhưng nó lắc đầu quầy quậy, răng cắn chặt, lấy hai tay năm ngón đẩy mình ra đàng hoàng như hồi người yêu chia tay mình vại đó =)). Phải cho uống thuốc ba ngày liền mà mới tới ngày thứ hai mình nản lòng chiến sĩ quá. Ngày đầu đút thuốc còn dễ mà tới ngày hai nó đã bắt đầu tiến hóa, nó trốn kỹ như mả tổ, làm mình chổng mông chui bò vào mạng nhện với bụi bặm góc bếp để moi móc nó ra. Vừa ôm vừa vuốt vừa nịnh, nhét thuốc mà răng nó cắn chặt như người anh hùng chung thủy với dân tộc quyết không khai một lời với quân xâm lược. Vừa bơm thuốc vừa chỉ muốn tát vào cái mông ụch ịch của nó, vừa thiếu điều lạy nó cho nó bớt lì luôn á!!!!!!!!!!!

Hết ngày hai nó đã bắt đầu được ăn và có vẻ cơn tiêu chảy đã đi qua. Đèo mẹ, thế mà cái mặt nhơn nhơn lên, người ta nỗ lực cứu chữa cho bớt bệnh đã không biết cảm ơn thì thôi lại còn ngúng ngẩy hờn dỗi. Ra vườn hái cho ba lạng giềng bây giờ.

Còn ngày mai đút thuốc nữa, mai dễ nó tiến hóa tới mức trèo lên cây trốn cho mà xem. Lại làm tối nay phải tập trèo cây trước!

#homesweethome
#hakingarden

#476: CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI NHIỀU CẢM XÚC

CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI NHIỀU CẢM XÚC
Vừa sinh nhật xong 11 tuổi thì tớ bước chân sang Mỹ, cũng là lần đầu tiên được đi nước ngoài. Lúc này, trời đang vào những ngày tháng lạnh nhất của mùa đông. Chưa từng bao giờ được nhìn thấy tuyết và cũng chưa từng bao giờ hiểu được cái rét đến tím lịm mọi giác quan của cơ thể đến như vậy.
Bước chân xuống sân bay, trời New York vừa trải qua một cơn bão tuyết nên lúc này mặt đất toàn băng giá, cả thành phố là một chiếc tủ lạnh khổng lồ. Lúc đó tớ thì bé tí tẹo tèo teo, gầy nhẳng, áo khoác và giầy đều mang từ Việt Nam nên chỉ sau 5 phút đứng ngoài trời là chân tay héo khô lại, người run cầm cập và lần đầu tiên trong đời biết tới một cái rét như thế, đến tận bây giờ vẫn hằn sâu vào ký ức không thể nào quên.
Khi đó, đứng trong một cửa hàng tiện lợi trên phố 34 gần nhà. Bên ngoài cửa kính là một cái cây trơ trụi lá chỉ còn toàn cành, nhưng chưa từng bao giờ thấy một cái cây đẹp tới như thế, bởi vì mỗi một cành cây là được bọc bởi một lớp băng trong suốt, nhìn như một cái cây thủy tinh khổng lồ óng ánh. Dưới tán cây là một nhân viên của cửa hàng đang đứng co ro hút thuốc vội vã, làn khói bay lên cao tan nhè nhẹ vào không gian. Tớ đứng ngắm say mê qua lớp cửa kính vì nó quá đẹp. Vẫn còn nhớ bản nhạc đang play lúc đó là: “I wanna know what love is, I wanna feel what love is, I know you can show me”. Âm nhạc, sự chuyển động của khói, cái lạnh của băng giá và cái cây óng ánh tạo ra một cảm xúc xúc động vô cùng khó tả. Một cách rất vô thức và hơi tuyệt vọng, tớ chỉ muốn làm thế nào mà lưu giữ lại được cái vẻ đẹp kỳ diệu như thế, không phải chỉ là nó đẹp, mà muốn lưu giữ được cả những cảm xúc vào giây phút ấy!
Có thể tớ đã không nhận ra nhưng những điều đó cứ xảy ra thường xuyên từ bé cho đến lớn. Hồi bé thì bị mắng mỏ suốt ngày khi cô giáo phê trong sổ đầu bài: “Tâm hồn luôn treo ngược cành cây”. Cái gì cũng có thể khen được, có thể xúc động được và đôi khi… hỏi nhiều câu hỏi quá làm chẳng ai muốn trả lời. Nghe một bản nhạc cũng tưởng tượng ra cả một câu chuyện. Nghe một câu chuyện cũng tưởng tượng ra một bộ phim. Xem một bộ phim luôn muốn được kể lại theo cách của mình. Nhìn một hình ảnh đẹp luôn thấy trái tim rung rinh… Nhưng giờ nhận ra, nó mới chính tạo ra mình ngày hôm nay, đơn giản mình là một con người của rất nhiều cảm xúc. Tử vi cũng bảo: “Cô này số làm nghệ thuật”. Thế cơ đấy!
Và đó là cảm xúc thì cho dù cuộc đời có sắp xếp thế nào, đi qua nhiều trải nghiệm cuối cùng một ngày cũng về đúng với bản chất và con người của mình. Thế rồi một ngày nhận ra mình được làm nghệ sĩ mà nghệ sĩ có chứng chỉ master hẳn hoi ????, cho dù đi học muộn hơn so với những bạn đồng lứa!
Cuộc đời cũng thực sự thay đổi khi lần đầu tiên được mượn một chiếc máy ảnh và bắt đầu khám phá ra hành trình có thể lưu giữ lại những hình ảnh đẹp mình nhìn thấy nó tuyệt diệu như thế nào, nhưng hơn cả, vẫn là lưu giữ được cả cảm xúc lúc đó nữa.
Ngày trước mình vẫn từng nghĩ rằng cần gì phải đi học nhiếp ảnh. Vì lúc tự chụp ảnh mình đã tự chụp ra được những tấm ảnh nhìn thích lắm rồi. Còn bố cục, ánh sáng, màu sắc các thứ, hỏi vài câu các vị tiền bối và tìm hiểu sách báo là được.
Nhưng rồi, mình thấy ảnh đẹp mình chụp được dễ lắm, nhưng mà hình như tới một lúc nào đó, mình không thể đi tiếp được. Kỹ thuật, bố cục, ánh sáng, đề tài… cũng đến thế thôi?
Thế là mình đi học nhiếp ảnh!
Và mình cứ ngỡ đi học nhiếp ảnh thầy sẽ dạy cho mình những thứ như là dùng cái máy thế nào, iso là gì, shutter speed là gì, aperture là gì, depth of field là gì… nhưng KHÔNG. Thầy bảo những thứ đó, sẽ tự học được khi practice. Cái mình cần học, đó là khai phá những cảm xúc của mình và cách truyền tải được ra những cảm xúc ấy cho người khác!
Buổi học thứ hai có một bài tập là, mỗi người sẽ mang đến lớp một tác phẩm nhiếp ảnh mình vừa chụp, sau đó in ra rồi treo lên tường, không ghi tên gì hết. Cả lớp sẽ cùng đứng coi và note ra tấm ảnh họ thích nhất, cùng lý do vì sao? Sẽ có một hai tấm ảnh được ưa thích nhất, sẽ có mỗi người thích một tấm ảnh cụ thể. Và đó cũng là lúc tớ nhận ra được thế giới kỳ diệu của cảm xúc, rằng không phải cứ một tấm ảnh bố cục nhìn rất chuẩn, ánh sáng rất nét, tương phản rất kỹ thuật, người mẫu rất xinh… mới là bức ảnh được mọi người thích nhất. Bức ảnh đẹp hay không, còn dựa vào mối liên hệ cá nhân của người xem ảnh với nội dung bức ảnh. Một cô mới làm mẹ sẽ luôn xúc động khi thấy hình ảnh về một đứa trẻ con. Một anh chàng thích xê dịch sẽ luôn thích một tấm ảnh về một cảnh quan xa xôi hay một nền văn hóa mới lạ nào đó, một người đang nhớ nhà sẽ cảm xúc với một tấm ảnh nhòe nhoẹt vào một buổi chiều tà trên một con đường về quê… Và nếu có một bức ảnh được nhiều người thích nhất, nó sẽ luôn có những yếu tố nào đó chạm được nhiều nhất vào những điểm chung của tất cả, có thể là một cái đẹp hoàn hảo với một bố cục tốt, nhưng có thể chỉ là một cảm xúc gợi nhớ tới một tuổi thơ ai cũng đã đi qua…
Thầy bảo: “Ảnh đẹp thì nhiều lắm, nhưng ảnh có cảm xúc chạm được và làm người xem nhớ lâu không có nhiều đâu…”
Một thế giới đã được mở ra, tớ đã unlock được thế giới rộng lớn không bao giờ hết của nhiếp ảnh, đó là không phải ở những yếu tố kỹ thuật hay đề tài nữa, đó là thế giới của cảm xúc. Và từ lúc đấy, nhiếp ảnh đã đi theo cuộc đời tớ tới tận bây giờ, mà chưa bao giờ cảm thấy ngán hay bế tắc vì cảm xúc lúc nào cũng luôn tự nhiên dâng đầy mỗi lần thấy một điều gì đó, có ngán thì là ngán do… cầm máy nặng thôi ????.
Thầy bảo: “Muốn một tấm ảnh đẹp thì phải tự cảm nhận được nó đẹp đầu tiên đã, hãy cảm nhận bằng chính cảm xúc của mình chứ không phải từ cảm xúc của người khác. Mình phải thấy đẹp trước tiên thì người khác mới thấy đẹp được”. Thế nên nếu ai mà hỏi tớ là: “Làm sao để có được một tấm ảnh đẹp?”. Thường mấy khi tớ không biết trả lời như thế nào! Đôi khi cả 10 người tụm chung vào chụp một góc nào đó, tớ cũng không bao giờ tham gia, tớ thích khám phá những thứ người khác không thấy được! Cái gì tớ cũng có thể thấy đẹp được, đến nỗi bạn tớ đi với tớ nhiều và bảo: “Giờ thấy cái cột điện nó cũng đẹp nữa”
Một tài năng nữa của một người làm nghệ thuật nói chung và của một người chụp ảnh nói riêng, đó là biết truyền tải được cảm xúc mình cảm nhận được sang cho người khác thông qua tác phẩm của mình. Đó là một điều cực khó và không có sách vở hay ai dạy được cho bạn ngoài chính cảm xúc và kinh nghiệm của bạn dẫn dắt. Những bức ảnh thành công đều nằm ở chính yếu tố này!
Thế nên để hỏi làm thế nào để có một bức ảnh đẹp? Thật khó trả lời, máy móc đắt đỏ có thể giúp cho bạn một phần về kỹ thuật để ví dụ có thể giúp cho bạn chụp được nhanh hơn, hình ảnh sắc nét hơn, độ xóa font tốt hơn nhưng chắc chắn nó không giúp bạn cảm nhận được thế nào là đẹp hay thế nào là cảm xúc nếu tự trong bạn không có khả năng ấy. Nếu bạn có cảm xúc và yêu cái đẹp bằng những cảm nhận riêng của mình, bạn có thể chụp cả đời không bao giờ chán và có thể chụp bằng bất cứ chiếc máy nào. Chắc là có nhiều chiếc máy ảnh xịn đang bị vất xó lắm đấy!
Nghệ thuật là đam mê mà, mà đam mê lại phải đến từ cảm xúc chứ!
Mặc dù được đi học cả ảnh và phim một cách bài bản. Nhưng tớ là người rất ít khi thích nói chuyện và bàn chuyện kỹ thuật cho dù ai nói kỹ thuật sai hay đúng thế nào là tớ cũng biết hết đấy ????. Nhưng với tớ kỹ thuật không phải là đề tài hấp dẫn, cảm xúc là thế giới tớ nhiều năng lượng và thích khám phá hơn. Và một trong những lý do tớ bị biased với chuyện hay nói kỹ thuật là… mấy người thích nói nhiều chuyện về kỹ thuật và những điều cao siêu thấy phần lớn tác phẩm của họ đều… xấu thật ahihi! Ngược lại, một số filmmakers rất high profile tớ được hân hạnh biết và quen, họ làm toàn những tác phẩm lớn nhưng mà chẳng mấy khi và bao giờ thấy họ nói về một vấn đề kỹ thuật nào, nhưng thỉnh thoảng nói chuyện bầu cử hơi nhiều nên cũng hơi mệt thôi ahahaha!
Vì tớ rất open với khái niệm “đẹp” nên với tớ một tấm ảnh đẹp không cứ là đến từ một cái tên có tiếng, ở những kỹ thuật chặt chẽ, hay tớ sẽ khuyên người này hay người kia “nên” thế nào là đẹp. Tớ có thể thấy một tấm ảnh đẹp ở bất kỳ đâu, của bất kỳ ai chụp, bằng bất cứ phương tiện máy móc gì và về bất cứ đề tài gì. Người khác không thấy đẹp tớ vẫn có thể thấy đẹp. Và tớ cũng tôn trọng cảm xúc của mỗi người khi họ chụp một tấm ảnh hay viết một tản văn. Nếu những thứ họ làm khiến họ có nhiều cảm xúc và họ thấy đẹp với chính cảm xúc của họ, thế là điều thành công nhất với ý nghĩa của “nghệ thuật” rồi! Đôi lúc mình làm là để cho mình cơ mà, đâu phải cứ là để vừa lòng thiên hạ? (À trừ khi đem đi bán thì nó khác ????).
Trong các kỹ năng tớ hay sử dụng là viết, chụp và quay phim. Thì có viết là thứ duy nhất tớ không được học kỹ haha. Cấp II, cấp III hầu như tớ không có học văn ở Việt Nam nên ngay cả những gì tớ viết đều là bản năng. Vì cảm xúc của tớ nhiều nên tớ viết cũng nhiều và… dài. Nhưng tớ luôn làm vì đó là cảm xúc của tớ đầu tiên! Tớ cũng là người của hai ngôn ngữ nên đôi lúc viết cũng bản năng và lộn xộn vì tư duy Anh Việt hơi lẫn lộn. Nhưng được cái là tớ ít khi sai chính tả (thanks to hồi cấp 1 được học Trưng Vương các thầy cô luyện rất kỹ và có mẹ là cảnh sát chính tả canh chừng ????).
Cấp II, cấp III hầu như không học văn thế mà sau viết blog lại có cuốn sách với ngôn chữ lả tả Anh Việt lẫn lộn vậy mà lại thành bestselling. Nhưng feedback tớ nhận được phần lớn không phải là ở kỹ năng ngôn từ của tớ, mà là cảm xúc của câu chuyện. Có lẽ đó là yếu tố khiến nó được gây chú ý tới như vậy chứ tớ… chưa bao giờ là một nhà văn nhé ????. Mà hú hồn nên từ hồi đó đến giờ chưa dám viết thêm cuốn nào ????. Nếu có cuốn nữa thì chỉ là khi tớ có cảm xúc, chứ tớ không thấy hot mà phải vội vàng ăn theo bất cứ cái gì!
Bây giờ là lúc tớ vận dụng tất cả các kỹ năng cảm xúc của mình để làm phim. Làm phim cần nhiều kỹ năng tổng hợp hơn nhiều là chỉ chụp một bức ảnh hay viết một câu chuyện. Cảm xúc, kỹ thuật, kinh nghiệm, sự may mắn, sự kiên trì… đó phải là một hành trình rất dài!
Tớ không biết là khi nào thì mình mới thành công và người ta mới biết đến đạo diễn Hà Kin, nhưng mà tớ cũng chẳng vội vàng gì. Vì hành trình để bơi lội và khám phá, sáng tạo trong cái thế giới cảm xúc của mình mới là điều thú vị nhất. “It’s not the destination but it’s the journey that matters”. 5 năm, 10 năm… cũng được. Cảm xúc là của mình, nên mình cứ tận hưởng thôi!
Và tớ sẽ có tiếp những câu chuyện về những cảm xúc với phim của mình trong tương lai ????
P/S: Bài này là còn chưa nhắc tới âm nhạc đó vì nếu không… dài quá. Âm nhạc cũng là một phần cảm xúc cực lớn với tớ. Mà để… viết bài khác nhé ahihi!
“I wanna know what love is
I want you to show me
I wanna feel what love is
I know you can show me”
Ảnh: Mái tóc bông xù của nàng thơ của tớ. Đi học hay đi đâu cũng bị bạn bè, người xung quanh chê là đội cả vườn ngô trên đầu, cứ phải quấn lại và luôn xấu hổ với mái tóc của mình cho đến khi tớ bảo: “Không, chị thấy mái tóc của em đẹp lắm, để chị chụp cho em xem”. Và thế là một phần của thế giới đều thấy rằng, mái tóc ấy đẹp làm sao!

#472: Đền sầu riêng

May be an image of text that says 'NC NCGN Vừa nhận dc chị ơi Về đâu Về nhà em đi Trá quá rồi. Mai tính... tính...hixzz Xin lỗi em'

Chuyện là thế này!

 

Cách đây chắc 2 tuần gì đấy vì lên một cơn thèm sầu riêng bất thình lình mà lại muốn thử sầu riêng của chị Thùy Anh nên phải lên mạng đi tìm đồng minh ở HN  để có dịp ship cùng.

 

Bình thường chị ít khi bán nguyên trái, chỉ bán đã bóc quả vì trái rất chi là hên xui, chưa kể bổ được quả sầu riêng nhiều người sứt đầu mẻ trán nên chị cứ bổ ra thơm ngon thì mới ship cho nó lành. Nhưng mà ngoại trừ có cánh cửa Đô rê mon ra thôi chứ sầu mà bóc sẵn gửi ra bắc thì tới nơi làm rượu là vừa. Vì sợ hàng đi lâu nên chị làm một đợt liều ra bắc, vừa gửi chị vừa hổn hển bảo không biết trái mở ra nó vấn đề gì không và chị chỉ dám gửi trái hơi xanh tí không dám gửi chín cho yên tâm.

 

Nói chung là phép thử hết xem số ai đen số ai đỏ :)). Ai dè số tôi đen vẫn hoàn đen thôi. Phải trúng mấy quả xanh quá nên là ngồi nhìn nó chầu nguyên tuần nó không chín cho, nó chỉ úa tàn dần dần mà lúc tôi bổ được cái quả ra thì miếng sầu riêng chỉ để đi ném nhau. Một nửa hàng ra HN thì ai số đỏ ngon nức mũi khen ngất lịm, ai team đen như tôi thì ngồi khóc tu tu. À quên có bạn Như tôi thì không đen lắm, nhưng cũng không… ăn được. Vì trái xanh thế chưa kịp chín bạn đã gọt để lấy hạt chơi đồ hàng rồi =)).

 

Tóm lại là tôi chỉ ức vì đang thèm mà không được ăn và số đen mãi không đỏ thôi chứ tôi không hề giận gì chị. Vì chắc chắn là chẳng ai lại muốn đi bán cái quả sầu riêng không ngon cả. Ai mà chả muốn khách ăn xong lăn đùng ra giãy đành đạch thét lên Ôi sao sầu ngon thế. Chưa kể chị Thùy Anh tôi còn mong manh dễ vỡ, trái tim đa sầu đa cảm nữa, nên vừa chê sầu của chị mà chị khóc cho ba ngày ba đêm sưng húp hết cả mắt =)) (Ủa cái này thậm xưng tí chứ ai lại khóc thế xấu gái bỏ mịa =)).

 

Xong tôi cũng lờ đi vui vẻ bàn chuyện khác như là vụ đi xây hàng rào cho bác Hai Chìa để chị bớt áy náy nghĩ ngợi. Có gì được trả lương tôi lại đặt đợt sầu mới =)). Ai dè chị í nhất định không chịu là không chịu. Chị í bảo sầu chị í ngon dã man tàn bạo vô nhưn đạo như vậy không thể nào để mang tiếng oan được. Tôi đã bảo là không sao đâu, khi nào tính cách nào ship hiệu quả nhất để đỡ phải ship qua đường hên xui thế này. Chị bảo còn là vì tôi quảng cáo chị cho bao nhiêu người nữa mà họ ăn phải quả sầu không ngon thì mang tiếng cả tôi ra. Tôi lại bảo ủa không ai nghĩ gì đâu thôi thời buổi khó khăn chị vui vẻ yêu đời lên =)).

 

Thế mà cuối cùng chị í nhất định không chịu. Nghe nói chị tức quá nên về quê trèo cây rách quần rách áo hái được mấy chục ký sầu thật ngon rồi kéo lên thành phố, ngồi cặm cụi bổ ra phải chọn múi ngon nhất đóng hộp, tìm mọi cách hỏi han khắp nơi bằng đường hàng không để gửi ra Hà Nội đền. Chị đền cho hết tất cả những ai vừa rồi kêu sầu chị xanh để dằn mặt =)). Chị còn bền bỉ tới mức ngày đầu tiên ra sân bay hỏi không được hôm sau đúng toàn thành lock down chị vẫn hỏi chuyển được kịp sầu lên máy bay bay ra HN.

 

Sầu ra đến HN là hơn 12h đêm. Cậu bé ship sầu đi Vespa hôm bữa lại phóng Vespa lên tận… sân bay ngồi chầu trực đón sầu như đón nguyên thủ rồi lại phóng chở về, đến nhà chắc cũng phải 2,3h sáng. Rồi hôm sau đi từng nhà… đền sầu. Phải đền bằng được thì thôi, mang đến tận nhà đền!

 

Tôi không kịp ở nhà đón sầu. Tối về đến nhà thì thấy cả mấy hộp sầu chị đền chi tôi chỉ còn… mùi hương thoang thoảng. Hỏi mẹ sầu đâu mẹ bảo tôi đang hỏi cái gì thế, không ngửi thấy mùi gì. Mắt mẹ ngây thơ ngồi ôm cún bảo không biết sầu nào hết! Cuối cùng thì tôi đã điều tra ra mẹ tôi chưa từng được ăn sầu nào ngon như thế trong đời, mẹ ngồi mở hộp chén đến phồng mang trợn má và nghe nói cả nhà phải lao vào trèo lên để ngăn cản mẹ ăn ít thôi kẻo nóng, ngọt quá và… không ai dám gần!

 

Mẹ tôi siêu khó tính thế mà cuối cùng còn phải khen sầu riêng đến thế. Tới khúc này tôi nể chị Thùy Anh, chị phải chứng minh bằng được chị bán sầu ngon và chị là người bán hàng cực kỳ tử tế đàng hoàng. Chị đền cho cả bạn Như của tôi cho dù bạn Như tôi là hôm đó bổ trượt =)).

 

Bây giờ cả hội bữa giờ ăn phải quả sầu xanh ấm ức giờ im thít hết không ai dam ho he câu nào. Tôi thì được ăn được miếng sầu hột ngon ngất lịm người mẹ thương tôi nền phần cho một khúc (sầu hầu như chẳng ai bán nhưng mà ngon nhất trong các loại sầu, chị Thùy Anh trèo cây rách quần hái riêng cho tôi, cả vườn chị có 3 cây thôi đấy).

Rồi chị Thùy Anh chứng minh chị là người cực kỳ tử tế chưa đủ lại đến phiên bạn Như tôi nhận hàng đền cũng cứ lăn ra giãy đành đạch nói không thể thế được, phải trả tiền, thời buổi khó khăn cứ đi đền thế sống bằng gì, than thở vì sao chị Thùy Anh lại… tốt thế? Chị Thùy Anh thì bảo thôi chị không lấy tiền đâu… Rồi đấy các chị cứ đẩy qua đẩy lại. Tôi chỉ biết thờ dài là tại sao những người bạn thân của tôi đều… dở hơi cám hấp đến như vậy được! Mệt mỏi ghê!

 

Rồi giờ Như ăn sầu riêng xong chắc cũng ngất lịm rồi!

 

Tôi thì tin chắc một phen đi đặt sầu thế này với chị Thùy Anh mà chị phải đền như thế này là chị lỗ siêu to khổng lồ luôn (à quên không giới thiệu thêm là sầu chị í còn là sầu organic không thuốc nhé)! Thế nên tôi là tôi… không khuyến khích phải làm thế lần sau nhé. Để ít nữa làm hẳn một đợt mới, lần này đặt hẳn qua đường hàng không cho chắc vậy. Bạn nào muốn thử sầu riêng của chị ngon tới dã man tàn bạo thế nào thì có thể đặt trực tiếp với chị. Thực ra tôi ăn uống cực kỳ khó tính mà tôi còn phải khen thì các bạn cứ thử đi tôi tự tin cho các bạn đặt sầu của chị í luôn đấy :)). 0 ngon 0 tử tế làm gì có chuyện tôi phải viết cả một cái bài viết thế này khen sầu riêng của chị í đâu!

 

Cuối cùng thì… những người như chị Thùy Anh của tôi. Mặc dù chị í là bạn thân của tôi nhưng tôi cũng ước giá mà xã hội ngoài kia có thêm nhiều người như chị í. Lúc nào cũng có lương tâm, có trách nhiệm và phải giải quyết bằng được nếu thấy chưa ổn. Thật, giá mà cò nhiều người như thế thì tốt biết bao nhiêu!

 

Có thì là tôi còn được người ta trả nợ tiền sớm để lấy chồng nữa chứ! Tôi mà nợ ai cái gì một tí là tôi đã ăn uống không ngon rồi phải trả ngay í chứ, giống chị Thùy Anh í :)).

 

Ai thích đặt sầu, bơ, hay rau cỏ, văn thơ và cả… giọng hát của chị Thùy Anh thì cứ nhắn cho chị í, vào page Vườn Của Thùy nhé! Được cái sầu ngon mà hát thì cũng hay :))

 

 

 

#469: Chuyện về Lady Gà Gà – bạn Gà từ trên trời rơi xuống

No photo description available.

Không biết các bạn còn nhớ tháng trước mình có kể với các bạn chuyện tự nhiên vườn nhà mình có một con gà từ trên trời rơi xuống (theo đúng nghĩa hoàn toàn đen sì). Mình còn lấy được đoạn security video nó bay tới nhà luôn này, mà chưa convert được nên chưa up lên cho mọi người coi thôi :)).

Đấy, từ hôm đấy tới giờ thế là bỗng nhiên một sáng đẹp trời bắt đầu thấy những quả trứng tí hon trong ổ của bạn gà í rồi nè.

Bạn ấy tới vườn may sao bay trúng vườn chứ bay chệch tí ra sân bếp thì đàn đệ 5 đứa nhà mình cạo lông bôi vôi. Mặc dù mẹ đã phải nuôi 5 thằng người và 5 thằng chó rồi nhưng gà tới nhà thôi mẹ tặc lưỡi nuôi nốt :)).

Mẹ hay đi xin được rơm rạ với trấu ở chợ về lót cho bạn gà. Vì bạn biết bay :)) nên là mẹ phải lấy một cái dây buộc một chân lại. Bạn bay tới nhà mình thì bạn được sống chứ giờ bạn bay đi thì khả năng cao bạn thành giống gà luộc chỉ trong sớm hôm. Mẹ giữ lại bạn vì bạn từ nơi xa lạ đến, coi như là muốn tìm một nơi nương tựa, và vì mình là mình không cho thịt con nào hết :)), trừ con chuột :)).

Ngày nào mình cũng ngó từ trên gác ngó xuống xem có con chuột nào bắt nạt con gà không. Từ ngày nhà nuôi gà, đàn chuột béo mầm ra, núc ních đến mức mấy phen thấy vườn rung rinh tan tác cứ ngỡ lại có con gà nào đó bay từ trên trời rơi xuống, còn bảo: “Ủa sao con gà mới này lại có màu vàng vàng?” Xong đến lúc nó nghẹo cổ nhìn mình một cách đầy thách thức thì mình mới hốt hoảng đó là con chuột. Tổ sư chuột gì mà to thế. Đấy, thì nói thế để bạn tưởng tượng xem bọn chuột nó to béo đến thế nào nhờ ăn cướp đồ ăn của bạn gà tội nghiệp! Giờ chưa nghĩ ra cách gì để đuổi bọn chuột ấy xa bạn gà ra!

May be an image of tree, outdoors and text that says 'Slakin'

Mình ngoài mỗi ngày nói chuyện với bố mẹ, các em, với đàn chó, với cây cối thì giờ mọi người lại thấy mình hay ra vườn ngồi nói chuyện thêm với gà. Mà gà gì mà ngoan ghê, rất trật tự không ồn ào, hiền ơi là hiền, ôm lấy vuốt lim dim y như chó vậy đó. Mình rất hay và vuốt ve và lấy cơm cho ăn, bạn được cái ăn hết, phải thấy bạn ăn rồi mình mới yên tâm đứng lên, vì quay mông đi là mấy con chuột mất dậy lao vào ăn cướp liền.

May be an image of text that says 'Hakin akin'

Lâu lắm rồi từ hồi bé giờ mới có lại được cảm giác đáng yêu này, đó là cảm giác mỗi ngày được háo hức ra chuồng gà để mong nhặt trứng. Hồi bé đó là một niềm vui rực rỡ của mình đó các bạn. Mấy hôm nay đều đặn bạn đều cho mỗi ngày một quả trứng bé xinh. Lúc bạn đẻ quả trứng đầu tiên mình lại chưa nhìn thấy, hôm sau phát hiện ra đã thấy 2 quả rồi. Thế là phải lấy ngay không chuột nó móc mất.

May be an image of bird

Giờ bạn gà và quả trứng lại thành nàng thơ trong vườn của mình rồi nè. Trưa ra nhặt trứng thấy quả trứng bé nhỏ lấp lánh óng ánh trong nắng giữa thùng rơm, xinh ơi là xinh, vội vào lấy máy ảnh chụp ảnh. Thực ra ngày nào cũng đi khắp vườn khắp sân để ngắm từng cái cây mới ra mầm, bông hoa mới nở, cái cây gieo hạt mới lên, quả bắt đầu chín. Giờ có thêm đi nhặt trứng nữa. Vui ơi là vui!

May be an image of game fowl

Chiều tự nhiên nhà ai nghe văng vẳng có tiếng nhạc ngâm thơ gì đó, y chang mỗi lần chiều về quê ngồi chơi tha thẩn với ruộng đồng hay sân trước cửa nhà dì. Thấy bình yên dung dị dễ sợ.

À mà tôi có những niềm vui nó cứ nho nhỏ vậy thôi đó. Đã có ăn thử 1 quả trứng với mì rồi, eo ơi là ngon, trứng organic, béo béo ngậy ngậy, thế là vui cả tối ahihihi!

“Con dở hơi”… Tiếng mẹ vọng lại…(nói tôi chứ 0 phải nói gà… =))

******
Last month, a chicken fell onto my garden from the sky (literally from the sky, we even have the security footage lol). My mom tried to go around to ask for the owner but nobody claimed it was theirs. We decided to keep it as a family member!

The chicken is adorable, very quiet, you can pet and play with it just like a puppy.

A few days back, we discovered she started giving eggs. This now becomes a little joy everyday: checking for the egg every morning.

When I was a kid, life was a bit difficult, my mom used to raise chickens and even pigs. I made friend with all of them and I still remember how awesome that was to collect the eggs from the chicken nest everyday. One chicken barely gives birth to 2 eggs per day but we had a chicken like that. One in the morning and another in evening. That was a cute little surprise that made a kid like me happy whole day long! These little joys are coming back to me. I find it a wonderful gift of life – and we cherish every little thing that life has given us, even if that is coming from the sky .

May be an image of indoor

No photo description available.

May be an image of bird

#468: Birthday Mommy

May be an image of child, standing and dog
May 18th – Sinh nhật Mẹ – người mẹ mắng mỏ tôi từ bé đến lớn từ trưa đến tối (vì sáng tôi bận ngủ rồi…)

Thực ra sinh nhật Mẹ nhưng nếu đàn chó nhà tôi mà biết nói thì bọn nó chắc chắn là bọn nói lời yêu thương nịnh hót nhiều nhất với Mẹ, vì bọn nó yêu Mẹ nhất nhà, quấn Mẹ nhất nhà. Chứ như bố tôi với chị em tôi thì nói câu gì là bị… mắng rồi, chưa kịp yêu với cả thương :)).

Cuộc sống của Mẹ bây giờ chỉ là chăm cái vườn nhỏ, tỉ mẩn đào đất gieo hạt, làm phân vi sinh, chơi với đàn chó 5 đứa, nấu cơm cho mấy bố con, dọn dẹp nhà cửa và tập khí công. Thế mà hết sạch ngày không còn lúc nào làm thêm cái gì cả. Nhưng bù lại chắc thế là một cuộc sống tuyệt vời, vì đêm về ngủ ngon, ngày chẳng phải lo nghĩ gì quá nhiều ngoài việc tới bữa nấu gì (cái đấy là đau đầu nhất rồi). Cho dù dịch bệnh hay bất cứ cái gì ngoài kia thì cũng vẫn có lương hưu không lo chết đói, chẳng nhu cầu cao sang xe cộ hàng hiệu. Con cái thì ngoài việc ế chồng ra thì cũng chẳng nợ nần ai, làm gì đau đầu hay tội phạm chích hút, gây hấn gì với xã hội. Nghĩ lại thì thấy đúng là một cuộc sống bình thường là một cuộc sống hạnh phúc nhất chứ còn gì!

Mẹ thì đúng là quá hạnh phúc rồi, muốn mắng ai thì mắng, dọn gì để đâu, quyết cái gì, nào ai dám cãi. Lại có cô con gái đáng yêu tuyệt vời như thế này, ngoài việc hay cãi lại như đổ mẻ và ế chồng ra thì được cái cãi nhiều lúc cũng đúng mới vui cửa vui nhà mà =)).

Một cuộc sống bình thường là một cuộc sống hạnh phúc nhất mà. Chỉ mong từ giờ Bố Mẹ có sức khỏe tốt, điền viên với khu vườn và đàn chó, đủ bữa cơm có thịt có cá có rau cho dù ngoài kia có dịch bệnh hay bão tố mưa giông, thế là quá đủ.

À chúc tuổi mới của Mẹ có cháu bế nhỉ ahihihi. Giờ người ta lại mong cái này nhất đấy :)).

Happy birthday to my beloved Mom – guess we are not the only ones who love her the most. See how much even the dogs love her that much too! 

May be an image of child and dog
May be an image of 1 person and dog
#468: Birthday Mommy

#465: Chuyện về Mun…

Hôm nay mình kể cho các bạn nghe câu chuyện về con chó ở nhà mình, nhưng các bạn hứa không được cười ok?

Nó tên là Mun, nôm na nghĩa là “đen”. Lúc nó được đẻ ra, nó đen đến nỗi cả nhà tưởng chỉ có mỗi 2 thằng em nâu vàng của nó vì 0 hề nhìn thấy nó đâu. Bố nó màu be, mẹ nó màu vàng, tự nhiên lòi ra nó đen sì. 2 thằng em lông xoăn tít lai 50% poodle của bố, riêng mình nó xoăn đúng… cái đầu, còn toàn thân vừa đen vừa thẳng đuột ra, không ra cái thể thống cống rãnh thời trang gì hết.

Tuy xấu gái nhưng mà nhà tớ yêu thương đồng đều, đứa nào cũng được nói lời yêu thương, được phân phát đều xương. Nhưng của lắm tội xấu gái rồi 0 biết thế nào có cả tí xấu nết nữa, rất hay ị bậy, đái bậy, sủa bậy, rất đanh đá, hở ra là cắn trộm thằng em trai ú nần ngu ngu chỉ vì thằng đó hay được khen xinh.

Nó cũng là đứa ít được bế và nựng nhất nhà, 0 phải 0 yêu thương gì mà nó… quá bẩn. Cứ lại gần chưa kịp động vào người là đã lăn đùng ngã ngửa, hai chân dạng ra, bất kể chỗ đó đang bẩn hay sạch, có khi là chỗ chính nó vừa đái bậy xong. Bà í cứ lăn qua lăn lại, lau cho sạch cái sân vừa đái bậy thì thôi, bố thàng Tây có yêu chó nhất quả đất cũng 0 dám sờ vào.  Muốn yêu thương nó cũng khó khăn. Nó mà là người thì không chừng giờ chục đứa con với chục ông bồ khác nhau, bị cắt tóc bôi vôi không chừng í chứ.

Ít được ôm nhất còn kèm thêm nữa là ít được… chụp ảnh nhất nữa. Kể cả trời nắng ra chỗ nắng máy ảnh còn phải kích sáng hết cỡ mới nhìn được đâu là mắt đâu là mũi, chứ bình thường mà chui trong bếp thì tiệp hoàn toàn với màu của bếp, của cái thang gỗ, của cái xe đạp Thống Nhất, đống tủ gỗ cũ và đống sỉ than đen, có mà chụp nó bằng niềm tin.

Liều mà dẫn nó đi chơi buổi đêm thì xác định vừa đi phải vừa hét lên là Tôi đang vừa đi vừa nói chuyện với chó của tôi, xong tay phải có cái đèn pin chiếu vào nó cho mọi người thấy. Chứ 0 mọi người sẽ tưởng 1 là có vấn đề về tâm lý nói chuyện một mình, hai là đang nói chuyện với ma.

Tuy rằng khó khăn ôm ấp nó lắm chỉ vì nó quá bẩn. Nhưng mà không có nghĩa là 0 yêu thương nó, nó được đối xử ăn uống và bênh vực không khác gì tất cả bọn còn lai.

Rồi bác sĩ thú y nói là chó cái phải cho nó đẻ một lần để tốt cho sức khỏe. Mặc dù nhà đã 5 đứa quá tải lắm rồi, nhưng mẹ rất thương nó và bảo phải quyết cho nó lấy chồng 1 lần cho vừa biết mùi đời, vừa bảo vệ sức khỏe. Thế là tất bật đi tìm chồng cho nó, may sao được anh bác sĩ thú y giới thiệu cho một bạn. Mình có cảnh báo bạn í là Mun nhà mình nhát và dở hơi cám hấp lắm đấy. Bạn kia nói chị yên tâm, Coca nhà em rất chiến, sẽ xử được thôi. Rồi bạn í gửi ảnh Coca cho mình tuyển. Coca là một bạn poodle nho nhỏ xinh xinh, nhưng mà bất ngờ là chim to vượt bậc, . Lúc nhận được ảnh, nhìn ảnh con chó thôi mà mình cũng hốt hền giật mình!

Thế rồi công cuộc cho hai anh chị se duyên. Khổ thân nhà trai nhiệt tình đem sang tận nhà kết duyên mà Mun chạy chết cha chết mẹ, còn Coca chim to thì nhiệt tình sung mãn  nhảy ngang nhảy dọc, nhảy lên nhảy xuống, nhảy trượt Mun thì nhảy cả cây, nhảy cả vỉa hè, nhảy cả cánh cổng, nhảy cả dép lê. Một bầu đoàn chạy theo hỗ trợ đôi tình nhân mà không trúng phát nào. Chưa kể, 4 con còn lại thì bị nhốt sau cánh cửa sắt đứng xếp hàng ngay ngắn trố mắt rớt mồm xem show làm em Mun lại càng mất bình tĩnh. Mẹ còn đành phải lấy tấm vải phủ kín cái cửa để bọn nó khỏi xem được.

Sang tới 3 lần, Coca đã nhảy điểm danh không thiếu cái cây ngọn cỏ dép lê bánh xe nào ở sân rồi mà vẫn không trúng được em Mun. Cuối cùng phải nhờ nghệ nhân đến giải quyết. Nhanh gọn nhẹ, nghệ nhân trong vài nốt nhạc đã cho anh chị được nên duyên. Cả nhà thì bở hơi tai, nhưng vẫn cười hỉ hả thời phào vui vẻ.

Rồi mẹ được dặn là 0 được tắm nó 1 tháng này, không cho nô nghịch này, phải cho ăn nhiều trứng vịt lộn này… Má ôi bình thường 0 tắm 1 tháng là đã hôi lắm rồi mà em Mun 1 tháng 0 tắm thì chắc cả nhà phải cho nó đi cách ly quá. Rồi mẹ nhẹ nhàng không dám đụng chạm gì nó. Nó thoải mái ị, đái, chửi bậy tùm lum, nhiều lúc nó ỉa bậy 0 đúng chỗ đúng nơi giận đến tím ruột tím gan mẹ vẫn bảo: “0 được mắng nó nhé, nó giờ bầu bí không kiểm soát được ỉa đái đâu…” (ồ vâng thế nó có bầu từ lúc đẻ ra chăng?), lâu lâu nó lao tới mà bẩn mấy cũng phải vuốt ve vì sợ nó giận, nó trầm cảm. Riêng suất ăn của nó là phải đầy trứng vịt lộn, của ngon vật lạ bồi dưỡng.

Rồi tháng đầu thấy bụng nó chỉ to lên một chút xíu. Mẹ bảo chó phải gần hai tháng trở đi mới biết được. Nhà Coca lâu lâu nhắn hỏi có tin vui chưa? Mình nói chăc sắp rồi đó.

Rồi cuối cùng bụng nó cũng to dần lên. Một ngày mình ra sờ soạng nó rồi chạy vào nhà hỉ hả nói với mẹ: “Mẹ ơi, đúng là nó CHỬA rồi, tí nó to lên lắm mẹ ạ”. Mẹ bảo mẹ biết rồi.

Bụng to nhưng mà vẫn chạy nhảy ầm ầm, tăng động như một con điên làm mình với mẹ mình xót ơi là xót, chỉ sợ nó liều mình sảy thai thì bỏ mẹ. Mấy con khác mà cứ lại gần xí xớn động vào nó là bị đuổi xua đuổi vì sợ chị động thai. Nói chung nó là nữ hoàng, nó là công chúa, nó là gái đẹp, nó là trứng mỏng…

Mẹ đếm lịch từng ngày và nói dự sinh chắc khoảng 1 tuần nữa. Chó bao giờ cũng đẻ trong khoảng từ 2 tháng tới 2 tháng 10 ngày, như là người là cũng chỉ 9 tháng 10 ngày là maximum í. Rồi mẹ mất mấy ngày hì hục dọn chuồng, lau rửa, tạo cảnh quan hẳn một góc xinh đẹp ở sân, che chắn cẩn thận để chờ ngày nó đẻ thì cho nó ra ở riêng cho khỏi bị làm phiền, lại được nghỉ dưỡng. Rồi cả nhà cùng ngồi đếm lịch…

Rồi 1 tuần trôi qua, rồi 10 ngày trôi qua… thấy bụng nó vẫn to, tí vẫn lủng lẳng, mình thấy cũng hơi bất an có gì đó 0 ổn ổn, nhưng mà rõ là chim thằng Coca vừa to vừa khỏe thế thì trượt đi đâu được? Mới cả bụng cũng to lên mà?  Nhưng mà chờ mãi vẫn thấy có mẹ gì là sắp đẻ con hết. Thế là mẹ con mình lại phải lên mạng… google.

1 trong những search nhiều nhất về chó đẻ là liệu chó có thể chửa tới… 3 tháng được không =))? Ồ vâng thì ra mẹ con mình 0 phải là nạn nhân duy nhất của tình trạng… chó mang thai giả. Các nguyên nhân của chó mang thai giả bao gồm tình trạng thụ tinh không thành công nhưng vẫn dẫn tới thay đổi nội tiết trong cơ thể nên khiến trông như có thai, nguyên nhân thứ hai là… chủ mong quá nên nó chửa giả cho chủ thỏa mãn sự mong chờ =)). Hoặc cũng có thể với chó nhà mình có cả nguyên nhân thứ ba nữa là nó tự thay đổi cơ thể để lừa đảo mẹ con mình. Nó đã có 2 tháng của ỉa đái khắp mọi nơi mà 0 ai dám làm gì, cũng là 2 tháng nuốt ức vào lòng đi hót cứt mà 0 dám mắng 1 con chó của cả nhà, rồi cắn bất kỳ con chó nào nó thích mà 0 bị trừng phạt, được ăn hàng chục quả trứng vịt lộn  và được yêu thương vuốt ve nhiều hơn bình thường mặc dù mỗi lần vuốt xong là đi tong một bộ quần áo mới giặt.

Giờ thì khi bị bại lộ bụng nó lại từ từ… nhỏ lại, tí cũng bé tí lại. Tao nhìn mà tao tức á.

Giờ ỉa bậy là bị oánh rồi.

Bị con chó nó lừa cho, ức thật ức chứ! À mà mình cũng học thêm được bài học nữa là… không phải cứ chim to thì là chắc trúng nhé. Đèo mẹ!

#homesweethome

#hakindiary

#nhatkydoitao

#nhatkyHakin

#464: Happy birthday to Daddy

The main reason why my Dad also has an Facebook account with no photos and no posts ever, is because he wants to make sure I get a Like on any of my posts, he’s worried I might get a post with no interactions, that might make me sad hehehe!

But that also helps for something else too. Like today when he checked his FB at noon he just realized it’s his birthday. We just finished lunch and he was like: “You know what, I think it’s my birthday. FB says so”. Mom be like: “Awesome, let’s go out for Pho tonight to celebrate, so I don’t have to cook”. “Go for it, I’ll pay for it, with Hakin’s money”. Dad happily said =))

Might sound strange to some of you but yeah, we are not the birthday people. My parents had been growing up in the war time so they cared more about being survival rather than having some fancy birthdays.  We don’t think forgetting it is a big deal. Fortunately in the last few years FB’s  always remind us about somebody’s birthday so we have some reasons to go out for a meal lol. In fact, due to the chaotic war time, they probably are not having the accurate birthdays.

Yeah, birthdays are not a big deal to us, since we don’t really consider it something super important, as long as we are happy every day and I appreciate being with my family as much as I can, doesn’t matter which day. People just have different ways to feel and show their love you know! Don’t get mad if I never remember yours!

I don’t really have any decent photos of my Dad, he does not like to be mentioned or posted about. He likes to keep low profile. While other girls fancy about how their Dads were so good looking when they were young hell me nah, my Dad was really not bmuahaha. I mean if I wanted to show a photo of him I wouldn’t care if he’s handsome or not, he’s just my dad and I’m only worried about his fashion lol.

My Dad doesn’t talk much and he could be very annoying sometimes since he has anxiety disorder. He worked for Vietnam Red Cross for most of his life, all about making the poor people  a better life. Always been a very humble and sweet man. I once bought him just a 30 dollars sweater at American Eagle on Black Friday. To him that’s “brand” and “new”, might be the most expensive clothing he has ever worn too. He wore it day and night in that winter and that annoyed my mom. She was like: “Hey stop wearing it too much, it’s new and expensive, save it”… And he was like: “I wear it because my daughter bought it for me…”

Well, it’s also true that my parents always wear old and used clothes. We were poor, now we are just having a very average life, was never rich, they can’t accept or enjoy anything expensive ever in their life, even, what, like a 30 dollars sweater!

But… well… doesn’t matter how not handsome he claims, how old and torn the clothes he’s wearing. He has a full head of beautiful gray hair which even English Prince dreams about, a great lazy retirement life with some awesome fights with my Mom everyday (actually it’s Mom who fights with him, he doesn’t fight back),  a garden and 5 dogs (though he hates it because he has to pick up their poops morning and night lol),

We are going to have Pho tonight hell yeah hehe!

I love you Daddy! Happy birthday to you!

Photo: That’s my Dad singing when he was in a band, back then when he was a soldier during the war. I think he had some lipstick on hahaha!

To some of my close friends, they all know that my Dad has an amazing voice, might be one of the best singers you’ve ever listened to: live 😉

(Writing in English might be easier for me)

#homesweethome

#mylove