Posts tagged bóng

#140: Bóng – Phần 10

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK Nhiệm vụ bất khả thi Cuộc đời tôi nếu cô đọng lại thành một từ, thì nó chỉ có thể là chữ “tình”. Cả đời mình, long đong lận đận, chìm chìm nổi nổi, cũng vì xoay quanh một chữ “tình”. Nhưng cuộc đời vốn trớ trêu, cái kẻ dành cả đời mình đi tìm tình yêu, tìm một nửa khuyết để ghép vào cái nửa không lành lặn của chính bản thân hắn, đến dốc cuối của cuộc đời, mới nhận ra rằng người… Read More

Read More

#139: Bóng – Phần 9

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK 8. “Đánh trận giả” – Em ơi, em cứu chị… – Có chuyện gì thế chị? – Chị khổ lắm. Đến con bé giúp việc nhà chị nó cũng còn sướng hơn chị. – Sao thế chị? – Chồng chị… Chồng chị nó không ngoại tình, nhưng mà, em ơi, nó… nó có quan hệ với nam giới! Nó thích đàn ông! Nửa giờ sau cuộc điện thoại, người phụ nữ đó đã ngồi trước mặt tôi. Khuôn mặt thất sắc, đôi mắt vẫn còn… Read More

Read More

#138: Bóng – Phần 8

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK 7. Tình xa Là gay, không có nghĩa là cuộc đời dừng lại trước mắt tôi. Dòng đời chỉ trở nên chậm lại mà thôi. Chậm một cách tương đối, do những suy ngẫm không thôi về kiếp sống, do sự tự ý thức đau đớn về khác biệt của bản thân mình… Thế nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Và khi ở độ tuổi hai mươi, lúc vừa phát hiện ra sự thật về giới tính, tôi luôn vật vã với câu hỏi về… Read More

Read More

#137: Bóng – Phần 7

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK 6. Khi thủy triều dâng… Sau những rung động tuổi dậy thì với Deyanov, rồi với Ngọc, khuynh hướng luyến ái trong tôi hình thành càng ngày càng rõ nét hơn. Cho đến năm hai mươi tuổi, tôi đã hiểu rằng mình yêu đàn ông hơn yêu phụ nữ. Nhưng con người yếu đuối, đa sầu đa cảm chỉ thật sự bắt đầu vai trò chủ đạo của nó, dẫn dắt toàn bộ cuộc đời tôi qua hết non sầu này đến bể lụy nọ,… Read More

Read More

#136: Bóng – Phần 6

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK Sóng ngầm Dân bóng nhiều người tin vào sự tồn tại của cõi âm hay một thế giới tâm linh nào đấy. Họ rất chăm chỉ cúng lễ, hay lên chùa dâng hương, đi tìm một chỗ dựa tinh thần cho mình. Tôi cũng thích vào chùa, thỉnh thoảng có đi hầu đồng và xem bói – tử vi, tướng số, bói bài Tây. Lá số tử vi của tôi là tuổi Bính Ngọ, nam mệnh, Thiên Hà Thủy. Vẫn là nam mệnh. Không hiểu… Read More

Read More

#135: Bóng – Phần 5

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK Tuyệt vọng Từ hôm ấy, tôi gọi điện xuống Nam Định, Nhân không nghe máy nữa. Nhà bà Tiêu hàng xóm nhận điện, lúc nào cũng bảo một câu rằng Nhân đi vắng. Tôi lại lồng lộn, tức không chịu nổi. Tôi nói với bà Tiêu: “Cô ơi cô, cháu làm trên Hà Nội. Thằng Nhân nó làm cùng chỗ cháu. Nó hư hỏng lắm cô ạ. Không biết bây giờ về nhà thì nó thế nào, chứ ở trên này, nó nghiện ngập đấy,… Read More

Read More

#134: Bóng – Phần 4

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK Ngày không nắng Cuộc tình của tôi với Nhân có đến năm lần chia tay nhau, rồi lại quay về, được ít lâu lại đánh chửi nhau loạn xạ. Năm lần vật vã, dằn vặt, hành hạ nhau và hành hạ cả những người có liên quan. Hàng xóm quen với việc phải nghe hai “con bà” gào rống trong nhà: – Cho tao về. Tao về quê thăm bố mẹ. – Không đi đâu cả. Mày phải ở đây. – Mở ra! Mở cửa… Read More

Read More

#133: Bóng – Phần 3

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK Điên tình cắt tóc người yêu  Có những lúc đau đớn quá, tôi nói với Hưng, thiết tha như lời khuyên nhủ đứa em trai: “Hưng ơi, ngày xưa bố tôi dạy như thế này: Có nhân nhân mọc trên đầu. Vô nhân nhân trẩm biết đâu mà tìm…“Trẩm” là chìm, là lặn đấy. Sống tốt thì được tốt, sống bạc thì cuộc đời kết thúc không ra sao đâu Hưng ơi”.  Hắn nhăn nhở: “Đây chả biết. Chả liên quan”.   Hưng bỏ ngoài… Read More

Read More

#132: Bóng – Phần 2

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK Từ lúc đó, tôi mới bắt đầu hiểu tâm trạng “chờ chồng” của người phụ nữ là như thế nào. Hưng bỏ đi, tôi ở nhà chờ đợi, khắc khoải. Tôi không thiết làm gì nữa. Ngay cả cái khoản cải lương, tôi mê là thế, mà giờ băng đĩa cũng để bụi bám đầy. Nhưng điều đáng chán nản nhất là dù uể oải mấy, người ta vẫn cứ phải sống. Ngày lại ngày, tôi vẫn phải đi bán hàng ở chợ. Khủng khiếp,… Read More

Read More

#131: Bóng – Phần 1

Truyện bóng – Tác giả: Đoan Trang – Đoàn Nguyên, dựa trên câu chuyện có thật của nhân vật Nguyễn Văn Dũng. 0. – Con ơi, Dũng ơi. Ngồi với mẹ đi con. Khi sắp mất, mẹ nằm lặng lẽ trên giường. Thỉnh thoảng bà mở mắt nhìn tôi đi ra đi vào, rồi lại phều phào gọi con như thế. Tôi cứ quanh quẩn bên mẹ, tuyệt vọng, không biết làm gì hơn ngoài chờ đợi. Đột nhiên bà thở dài: “Không kịp rồi Dũng ạ”. – Mẹ –… Read More

Read More